Thứ Năm, 7 tháng 1, 2021

Tìm thấy cô bé


 
TÌM THẤY CÔ BÉ

Suốt cả đêm đau khổ
Bố mẹ tìm Lyca
Thung sâu và rừng già
Cũng khóc lên chia sẻ.

Tìm con suốt bảy ngày
Mệt mỏi và khốn khổ
Con ở đâu không thấy
Chỉ thấy nước mắt rơi.

Suốt bảy đêm họ ngủ
Ở giữa những cánh rừng 
Họ mơ thấy con mình
Đói giữa rừng hoang dã.

Đường trong rừng chẳng có
Rát bỏng dưới bàn chân
Sức lực đã không còn
Đôi mắt còn rơi lệ.

Chân người mẹ vấp ngã
Nhưng không thể đứng lên
Khi hai người trong rừng
Chỉ người chồng giúp vợ.

Và người chồng vất vả
Bế người vợ trên tay
Bỗng nhiên từ bụi cây
Họ thấy con sư tử.

Quay trở lại vô ích
Con sư tử rung bờm
Rồi bước đi xung quanh
Khi họ nằm dưới đất.

Sư tử ngửi con mồi
Nhưng nỗi sợ tan biến
Khi con sư tử liếm
Nhẹ nhàng những bàn tay.

Họ nhìn vào sư tử
Không tin nổi mắt mình
Một linh hồn bằng vàng
Trong đôi mắt của họ.

Trên đầu đội vương miện
Với những lọn tóc xoăn
Tất cả đều màu vàng
Và linh hồn lên tiếng:

“Theo ta về cung điện
Nằm giữa cánh rừng già
Ở nơi đó Lyca
Đang say sưa giấc mộng”.

Họ liền theo sư tử
Chân bước theo mắt nhìn
Thấy giữa bầy hổ rừng
Con mình đang nằm ngủ.

Và kể từ ngày đó
Họ vẫn sống trong rừng
Không còn sợ tiếng gầm
Và coi thường tiếng hú.

The Little Girl Found

All the night in woe
Lyca's parents go
Over valleys deep,
While the deserts weep.

Tired and woe-begone,
Hoarse with making moan,
Arm in arm, seven days
They traced the desert ways.

Seven nights they sleep
Among shadows deep,
And dream they see their child
Starved in desert wild.

Pale through pathless ways
The fancied image strays,
Famished, weeping, weak,
With hollow piteous shriek.

Rising from unrest,
The trembling woman pressed
With feet of weary woe;
She could no further go.

In his arms he bore
Her, armed with sorrow sore;
Till before their way
A couching lion lay.

Turning back was vain:
Soon his heavy mane
Bore them to the ground,
Then he stalked around,

Smelling to his prey;
But their fears allay
When he licks their hands,
And silent by them stands.

They look upon his eyes,
Filled with deep surprise;
And wondering behold
A spirit armed in gold.

On his head a crown,
On his shoulders down
Flowed his golden hair.
Gone was all their care.

'Follow me,' he said;
'Weep not for the maid;
In my palace deep,
Lyca lies asleep.'

Then they followed
Where the vision led,
And saw their sleeping child
Among tigers wild.

To this day they dwell
In a lonely dell,
Nor fear the wolvish howl
Nor the lion's growl.




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét